Phút trải lòng của đứa con ngỗ nghịch


Có lẽ những ai hay đọc tôi viết nếu tinh ý chút thôi đều có thể thấy tôi rất ít nhắc đến mẹ, đơn giản thôi vì mẹ đối với tôi quá lớn, quá quá lớn để có thể viết được thành chữ.

Tôi còn sống đến hôm nay trong vòng tay mẹ sau vài lần đã chết, từ bệnh bẩm sinh, đánh nhau và thậm chí cả tự vẫn. Bằng linh cảm nào đó mẹ quay về nhà phá cánh cửa gỗ kiên cố…Một bóng tối chỉ có những người còn thức mới biết nó kéo dài bao nhiêu ngày, mở mắt ra mẹ đứng bên giường bệnh cầm tay mỉm cười, tôi chỉ kịp hỏi mẹ “Con đang ở đâu?”.

- Con ngủ thêm đi…

Nỗi ân hận về cách cư xử đối với mẹ luôn làm bản thân tôi chưa bao giờ ngừng day dứt.

Có một khoảnh khắc khác khi chiếc xe máy tôi đi đua đâm ngang một chiếc xe khác, trong tích tắc bay lên không trung, một đoạn phim chiếu chậm trong não từng khuôn hình về mẹ, từ lúc mẹ bế lau nước mắt tuổi thơ cho đến lúc ngỗ nghịch nhất, dặt dẹo nghiện hút bên mẹ rõ nét trọn vẹn trước khi rơi bịch xuống đất, da thịt tan nát…

Tôi rất khó khăn để viết được vài dòng trên vì thật ra nó quá ngắn ngủi để có thể chạm gần tới những gì cần diễn đạt.

Có người bạn quen điện thoại đến hiện chữ “Mẹ Yêu” lúc tối muộn.
- Alo, ăn trước đi, rồi rồi, chốc về, gọi lắm thế !

Tôi tự thấy tổn thương, tại sao tôi ngồi đây với bạn? Tôi có một cách chọn bạn bằng cách nhìn vào mọi cư xử với bố mẹ, dù trong lẫn lộn đó có nhiều người làm rất tốt việc xã hội.

Mỗi nhà mỗi cảnh, tuyệt nhiên đúng, không thể nhìn vào hệ qui chiếu bản thân để kết luận, đánh giá.

Nhưng, tuổi thơ ai cũng có và chắc chắn đều đã từng có một vòng tay của mẹ.

Nguồn: Trí Minh Hoàng