Em nhường chồng cho chị, chị ráng giữ


"Từ lúc trên tòa, tòa hỏi anh còn thương 2 mẹ con không? Có suy nghĩ lại không? Anh trả lời không cần suy nghĩ "không". Mình đã thật sự tỉnh ngộ"
"Từ tòa án bước ra, bao nhiêu kỷ niệm ùa về, như 1 thước phim quay chậm….


Tôi và anh quen nhau được 5 năm, trải qua bao thăng trầm. Tôi đã cãi lời mẹ và ngoại, làm mọi cách để cưới anh….
Khi tôi về nhà chồng được 3 ngày thì phát hiện ra anh làm 1 người con gái khác có thai rồi “truất ngựa truy phong”… Lúc đấy, tôi đã định li hôn, nhưng anh thì quỳ xuống cầu xin tôi… còn mẹ anh bảo đó là chuyện trước khi kết hôn, tha thứ cho anh 1 lần. Nghĩ đến đứa con trong bụng, tôi cắn răng mà quên đi…
Nhớ như in cái ngày tôi siêu âm, bé Sushi tim thai yếu, lúc nghe tim, lúc không nghe… tôi và anh tối nào cũng bị mẹ tôi bắt ngồi đọc kinh 1 tiếng? Ngày Sushi sinh ra đời, chúng ta đã vui biết bao…

Thương con, tôi muốn ở nhà chăm con, nội trợ đến khi con 3 tuổi đi mẫu giáo. Chúng ta dọn về căn hộ ở, tôi từ 1 đứa được nuông chiều phải tự mò mẫm làm việc nhà, nấu ăn, làm bánh, giặt đồ… 4g30 sáng dậy làm đồ ăn sáng cho 2 cha con và nấu luôn đồ ăn trưa cho anh mang đi làm.
Rồi mình cũng có đứa thứ 2 lúc Sushi lên 2 tuổi. Niềm vui chưa bao lâu thì bác sĩ nói rằng thai yếu, cần dưỡng…

Sau bao chờ đợi trong phòng hồi sức, tôi cũng được ra… nhưng không ai cười vui cả, con tôi cũng không thấy đâu. Con ngoan lắm, trước đó đã chết lâm sàng. Nhưng ba mẹ nó đến được 10p là nó đi… Tay ôm chặt con, lúc đấy 11g khuya, chạy thẳng đến chùa cầu siêu để mai hỏa táng… Tôi vẫn ôm chặt con như thế, hôn nó… lúc quan tài con được đưa xuống hầm, tôi còn không tin, không tin mình đã mất đứa con này… đau đớn dường như mất hết, trong tôi trống rỗng….
Vừa đau, vừa buồn, vừa nghỉ dưỡng, tôi trầm cảm mà không hề hay biết… nhiều lúc rạch tay muốn tự tử, lúc thì la hét, lúc thì vào toilet bứt tóc, đập đầu cho bớt nhức đầu… Bác sĩ nói tôi khó có con lại được vì tử cung mỏng. Tôi im lặng, trống rỗng rồi.

Đến 1 ngày nọ, cô giúp việc lên tiếng nói tôi rằng: ” Thy, lo giữ dáng lại đi, sồ sề quá rồi, đàn ông thấy vậy chán. Nó có con khác bây giờ”. Tôi nhìn gương. Mình mập lên nhiều, lúc đi sinh là 90kg, giờ còn 88kg, đồ thì toàn mặc đồ bầu lúc có bầu Sushi, quần xịp cũng rách tơi tả. Chăm chút cho chồng con ra ngoài không thua kém ai thôi. Chứ mình mập xấu vậy có dám ra đường hay qua họ hàng đâu mà cần đẹp. Mỗi lần ra đường hay qua thăm nhà chồng cũng mặc cảm… Tôi nói với cô giúp việc: “Ai ngoại tình chứ chồng em ko bao giờ đâu. Có con rồi chứ có phải mới quen đâu. Vợ chồng chung thủy, con cái nữa. Em chọn chồng út không cần lo”.
Một ngày nọ, mẹ tôi thuê người theo dõibiết anh ngoại tình. Tôi không tin, đến khi anh thừa nhận.. mẹ tôi 3 lần kêu anh ngồi nói chuyện mà ko cho tôi hay. Đặt vợ con và người tình lên bàn cân rồi kêu anh suy nghĩ lại. Nhưng anh vẫn không thể chấm dứt. Mẹ tôi đành nói cho tôi biết sự thật dù biết tôi sẽ shock… anh ôm đồ đi và nói cần thời gian suy nghĩ…

Trước ngày giỗ con tôi 1 ngày, anh kêu tôi ra nói chuyện. Bảo rằng hết tình cảm với tôi, muốn sống với người kia… anh và cô ta người này xăm tên của người kia viết bằng số.
Nhưng sau đó vài hôm anh lại nói đã suy nghĩ kỹ rồi. Dọn hẳn về sống với vợ. Chờ mẹ tôi và ngoại tôi đi xa về là xin lỗi người lớn rồi hàn gắn. Đêm đó anh bệnh. Tôi thức cả đêm chăm, xoa bóp bấm huyệt khi anh nói nhức chân… đến khi cô ta nhắn tin cho anh. Tôi mở ra xem thì cô ta gửi hình 1 đống quần xịp nam. Bảo là “em giặt sạch sẽ thơm tho rồi, anh qua mặc thử xem”. Tôi đã giả làm anh chat với cô ta. Hóa ra 2 ngày trước anh vẫn còn nói yêu thương cô ta và về với vợ chỉ vì con… Vậy mà anh nói rằng không hiểu sao tôi lại tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác, anh có lỗi với tôi, nếu anh ko còn yêu tôi thì 10 đứa con cũng không thể níu kéo anh về… anh nói với cô ta là tôi tuy đẹp mà xấu tính, anh không chịu nổi…

2 năm qua, tôi chết đi sống lại 10 lần hơn..
Đến khi anh thất nghiệp, anh nói anh nợ gần 100 triệu. Xin tôi giúp anh trả. Vì tình nghĩa vợ chồng. Vì để anh có đầu óc thảnh thơi tìm việc nên tôi chấp nhận. Nhưng anh vẫn chứng nào tật nấy. 2 người đeo đồng hồ cặp kỷ niệm… Gần đây, anh nói anh bệnh không có tiền khám, tôi vẫn cho anh mượn. Đến tháng đóng học con tôi hết tiền… Anh nói anh không muốn dính dáng đến tôi… tôi làm khổ đời anh. Tại sao lúc anh vui anh đi đâu ko biết. Lúc anh thất nghiệp, khốn khó, nợ nần… anh quay về tìm người vợ này?
Tháng cuối năm tụi tui dân sale không được nghỉ ngơi. Đầu óc căng như dây đàn. Đến thời gian gặp con tôi, đưa con đi chơi cũng khó. Nhưng tôi ko biết anh muốn chứng tỏ với ai mà tự đưa đơn lên tòa. Thật sự tôi ko hề muốn hàn gắn với anh nữa… nhưng anh có thể lựa thời điểm khác…

Anh nói rất hay… làm cha mẹ phải như vầy… anh nhìn đi. Con chúng ta đáng ra phải được tình cảm của cha mỗi tối.
Chúc 2 người vui vẻ. Răng long đầu bạc. Em nhường chồng cho chị. Chị ráng giữ.
Đơn tôi đã ký. Hãy để mẹ con tôi yên. Để đầu óc tôi thanh thản kiếm tiền lo cho con tôi.”

---Trương Nhất Cẩm Thy ---